1.Ðời Sống Sau Ðời Nầy
(Life After life)
(Phần 1)
Tác giả: Bác sĩ Raymond A. Moody Jr., Bantam Brick
Theo sách thì bác sĩ Moody là một trong số những bác sĩ muốntìm hiểu những gì xảy ra sau khi chết. Riêng bác sĩ Moodyđã phỏng vấn 150 người chết rồi sống lại, tường thuật những gì họđã thấy trong khi chết.Ðại khái như sau: Người sắp chết, đến phút cuối cùng nghe thấy bác sĩ tuyên bố rằng mình đã chết. Y bắtđầu nghe thấy một tiếng ồn-àokhó chịu, như tiếng chuông reo hoặc tiếng vo vo lớn,đồng thời thấy mình bị lưuđộng rất nhanh qua mộtđường hầm dài đen tối. Sau đó y bỗng thấy mình ở ngoài xác thân, nhưng vẫn còn ở ngay quanh đó, trông thấy rõ xác thân mình như một người ngoài đứng xem. Y thấy những người vây quanh cố làm cho xác thân hồi tỉnh. Lúcđó y ở trong tình trạng kinhđộng mạnh. Một lát sau, y định thần lại và hơi quen với tình trạng lạ-lùng nầy.Y nhận thấy rằng y vẫn còn có một thân hình, nhưng bản chất khác hẳn và có khả năng khác hẳn cái thân hình yđể lại. Rồi có nhiều sự xảy đến, có những người khácđến gặp y và giúp y. Y thoáng nhận thấy linh hồn những thân nhân và bạnhữu đã chết trước rồi, và thấymột linh hồn rất dể thương thuộc một loại mà y chưa bao giờ gặp._ Một hình ánh sáng_ hiện ra trước mặt y. Hình ánh sáng đó hỏi y nhưng không bằng lời nói, bảo y kiểmđiểm lạiđời sống của y, và giúp y bằng cách hiện ra cho y thấy hoạt cảnh những diễn biến quan trọng trongđời sống của y. Có lúc y thấy mìnhđến gần tựa như hàng rào hoặc địa giới, tượng trưng giới hạn giữ ađời sống trần gian vàđời sống bên kia. Thế nhưng y cảm thấy rằng y phải quay trở về trần, vì ngày giờ hết của y chưa đến. Lúc ấy y muốn cưỡng lại, vì bây giờ yđãđược biết mùiđời sống bên kia rồi, y không muốn trở về nữa. Những cảm giác mừng vui, yêu thương và yên tĩnhđã tràn ngập y. Tuy nhiên, mặc dầu thái độ của y, y vẫn phải nhập vào xác thân y và sống lại. Về sau, y muốn kể chuyện với người khác, nhưng y cảm thấy khó khăn. Trước hết y không tìmđược lời nóiđể diễn tả những gì y đã trông thấy hoặc cảm thấy. Rồi y lại bị người ta chế riễu nên y không nói nữa. Tuy nhiên, kinh nghiệmấy đãảnh hưởng mạnh vàođời sống của y, nhất là quan niệm của y về sự chếtđối với sự sống. Ðoạn diễn tả trênđây chỉ là một "bài mẫu" gom góp những tài liệu trong nhiều trường hợp chứ không phải là ai cũng cảm thấy như thế. Có nhiều người nói:"Tôi không biết làm sao kể chuyện lại vì tôi không biết lấy lời nàođể nói lênđược.". Tác giảđã phân tách các cảmgiác của người trong cuộc kể lạivà xếp ra từng loại. Mỗi loại tôi chỉ kể ra một vài trường hợp. Nghe thấy người sống nói. Một bà kể lại: Bác sĩ chiếu điện chích thuốc cho tôi, rồi tôi thấy ôngấy chạy rađiện thoại nói: "Bác sĩ Jame ơi, tôiđã giết bệnh nhân của ông rồi". Nhưng tôi biết rằng tôi chưa chết, tôi cố cửđộng và nói cho họ biết, nhưng khôngđược. Khi họđương cứu sống tôi, tôi nghe thấy họ nóiđã chích cho tôi bao nhiêu c.c. thuốc gì, nhưng tôi không cảm thấy kimđâm vào thịt Cảm giác yên tĩnh. Một bà chết về bệnh tim khi tỉnhlại nói: Tôi bắt đầu thấy một cảm giác sung sướng kỳ lạ nhất, là không còn cảm thấy gì ở thế gian nữa, ngoài cảm giác yên tĩnh, thoải mái, nhẹ nhàng không cònđau đớn lo buồn gì nữa. Tôi tự nghĩ: yên lặng dễ chịu biết bao, hết bệnh rồi! < font color="#66CCFF"> Tiếng ồn ào. Một ông chết trong 20 phútkể lại: Mộttiếng vo-vo rất khó chịu từtrong đầu tôi phát ra, tôikhông bao giờ quênđược nó Một bà nói: khi mêđi, tôi nghe một tiếng to tựa như chuông reo hay vo-vo, tôi như ở trong một trạng thái quay cuồng. Ðường hầm đen tối. Nhiều danh từ khác nhauđãđược dùng để tả hiện tượng nầy. Một ông nói: 27 năm trước, tôi mới 9 tuổi, bị bệnh vàchụp thuốc mê. Tôi nghe thấy tiếng vo-vo, rồi thấy mình lưuđộng qua mộtđường dài đen tối, tựa nhưống cống. Về sau nghe nói rằng tim tôiđã ngừngđập. Một ông khác nói: sau khi bị thuốc mê, tôi không thở nữa, tôicảm thấy điqua một khu đen tối, tựa nhưđường hầm với tốc độ kinh khủng. Một ông nữa. Tim ngừngđập sau một tai nạn xe cộ: Tôi cảm thấy lưuđộng qua một thung lũng sâu và đen tối như mực. Một bà bị bệnh sưng màng ruột nói: Bác sĩ gọi anh chị tôi vào cho tôi gặp lần cuối, rồi y tá chích thuốc cho tôi. Tôi thấy mọi vật trong bệnh viện dần dần xa tôi. Tôi chui vào một lốiđi nhỏ hẹp hình như chỉ vừađủ cho tôi chui lọt, rồi tôi tụt xuống, tụt xuống, tụt xuống mãi. Lìa khỏi xát thân (ta gọi là xuất hồn) Một bà kể lại: Tôi bị đau tim, nằm trong bệnh viện. Ngực tôi đau lắm, tôi bấm chuông gọi y tá, rồi tôi hết thở. Tim tôi ngừngđập. Tôi thấy tôi tụtra khỏi giường xuống sàn, rồi tôiđứng lên. Có nhiều y táchạy đến, chừng 10, 12 người, họ gọi bác sĩ và tôi thấy bác sĩ đi vào phòng. Tôi bay bổng lên cao ngang quađèn trên trần mà tôi trông thấy rõ, rồi ngừng lại, lơ lửng gần trần nhìn xuống. Có cảm tưởng như tôi chỉ là một tờ giấy bị thổi lên trên không. Từ trên cao tôi nhìn xuống xem họ cố gắng làm cho tôi hồi tỉnh. Thân hình tôi nằm dưới kia, chân tay duỗi thẳng rõ ràng, mọi người vây quanh. Một y tá nói: "trời ơi bà ấy đi rồi!" trong khiđó một y tá khác thổi hơi v ào mồmtôi, tôi thấy rõ sau gáy côấy cắt tóc ngắn. Họđập vào ngực tôi, xoa bốp chân tay tôi. Tôi tự nghĩ: tại sao họ phải cực nhọc như thế, tôi vẫn khỏe mạnh đây mà ! Một anh chàng tuổi trẻ kể lại: Tôi lái xeđưa bạn tôi về,đến một ngã tư nhìn hai bên không thấy gì tôiđi tới, bỗng nghe bạn tôi hét lên,đồng thời thấy đèn của một xe khác phóng tới rồi nghe một tiếng"Rầm" kinh khủng. Ngay lúcđó tôi hình như đi qua một khu đen tối nhanh lắm, rồi thấy tôi lơ lửng trên cao cách xe vài thước. Tôi còn nghe tiếngđụng xe vang dội ra xa. Thấy nhiều người chạyđến vây quanh xe, và bạn tôi chui ra khỏi xe. Tôi thấy thân thể tôi bị kẹt lại trong xe, họ xúm lại kéo ra, hai chân gãy nát máu tuôn khắp nơi. Lại một người nói: các bác sĩ và y táđập vào thân tôi và cố chích thuốc cho tôi hồi lại. Tôi bảo họ:để mặc tôi, đừngđập vào tôi nữa, nhưng họ không nghe gì cả. Tôiđập vào tay họ, vô ích, kéo tay họ cũng khôngđược. Tôi đánh mạnh vào tay họ, nhưng tay họ không nhúc-nhích. Mọi ngườiđi tới đi lui. Tôi trông thấy họ và cũng cùng ở với họ trong hành lang hẹp, nhưng họ đi họ cứ nhìnkhông đểý đến tôi. Một người khác bị tai nạn xe kể lại: Trên quãngđường cong tôi khôngđiều khiểnđược xe nữa, xe văng lên trên không. Tôi cònnhớ trông thấy trời xanh, rồi thấy xe nằm dưới rãnh. Tôi biết rằng tôi bị tai nạn xe. Nhưng bỗng dưng tôi không cảm thấy thân hình tôi nữa. Tôi chui ra khỏi thân tôiqua đầu tôi, không thấyđau đớn gì cả, như là vọt lên. Không còn có cảm giác vật chất, thấy thân không cứng rắn, nho nhỏ, hơi tròn, tựa như mộtđám mây. Khi nó ra khỏi thân hình, tựa hồ như phần to ra trước, phầnnhỏ ra sau, ra rất nhẹ nhàng, như không có trọng lượng. Nó không phải là vật chất nếu dùng lời nói thông thường thì có thể diễn tả bằng nhiều cách, nhưng không cách nàođúng cả, vì không có lời nào tảđượcđúng. Gặp nh ững người khác. Một bà lúc sinh sản khó khăn kể lại:Tôi mất nhiều máu bác sĩ hết hy vọng, bảo thân nhân của tôi rằng tôi xắp chết. Nhưng tôi vẫn sáng suốt và trông thấy trên trần nhà lơ-lửng nhiều người là những người quen biết đã chết rồi. Tôinhận ra bà tôi và nhiều họ hàng bạn hữu. Tôi cảm thấy rằng họ tới giúp tôi và dẫn dắt tôi, hìnhnhư tôi về nhà và họđến chàođón tôi. Thật là mộtcảnh vui mừng. Một ông kể rằng: khi tôi ra khỏi xác thân, tôi cảm thấyđứng gần tôi một người bạn mới bị giết mấy tuần trước, nhưng không trông rõ như xác thân bằng xương thịt. Tôi hỏi y: "cái gìđã xảy ra, tôi điđâu, có phải tôiđã chết không?" Nhưng y không nói một lời. Rồi đến khi tôi nghe bác sĩ nói: " nó sắp sống lại" thì y đi mất. Hìnhánh sáng. Rất nhiều người thấy một hìnhánh sáng, sáng kỳ diệu không từng thấy, nhưng mắt không bị chói lóa mà vẫn trông rõmọi vật chung quanh. Nó là một hình, một hìnhánh sáng, có tính cách là một người. Tình thương nồng nàn mà hình ấy tỏa ra không thể diễn tảđược, người trong cuộc cảm thấy bị bao bọc như có từ lực thu hút vào không cưỡnglạiđược, mà vẫn cảm thấy hoàn toàn dễ chịu. Rồi hìnhánh sáng giao cảm với người mới chết không phải bằng lời nói hay tiếng động gì cả, mà chỉ là ý nghĩ chuyển qua, hiểu rất rõ ràng, không thể lầmđược. Sự trao đổiý nghĩ không phải bằngtiếng mẹđẻ của người chết, nhưng ngườinầy tự nhiên hiểuđược hoàn toàn, tuy nhiên khi tỉnh lại không thể nào thuật lại bằng lời mày thường nói. Ðạiý câu hỏi là: "Anh đã sửa soạn chết chưa? Anhđã sẵn sàng chết chưa? Anh cho tôi biết anh đã làm những gì trong đời anh. Anh đã làm đầyđủ chưa?" Mọi người nhấn mạnh rằng câu hỏi ấy không hàm ý buộc tội, mà họ vẫn cảm thấy tình yêu thương chan-chứa. Câu hỏi ấy chỉkhiến cho họ hồi tưởng lại cuộcđời đã qua. Một người kể lại khi gặp hình ánh sáng trong trắngđẹp rực rỡ _ mà thực sự không thấy có hình người _ Tỏara tình thương và sự hiểu biết hoàn toàn, y có ý hỏi: " Anh có thương tôi không?" thì cảm thấy trả lời:"Nếu anh thương tôi thì anh hãy trở về làm nốt công việc của anh trên đời." Một người nữa kể: Tôi biết tôi sắp chết, nhưng không làm saođược, vì không ai nghe thấy tôi cả. Tôi ở ngoài xác thân tôi và thấy rõ thân tôi nằmtrên bàn mổ.Hồn tôi xuất rồi! Tôi cảm thấy buồn, nhưng ngay lúcđó có một ánh sáng rực rỡđi tới, tôi cảm thấyấm áp. Ánh sáng trắng, hơi vàng, sáng lắm không tảđược. Hình như bao trùm tất cả,nhưng tôi vẫn trông thấy rõ: phòng mổ, bác sĩ, y tá, mọi vật.Ánh sáng ấy hình như hỏi tôi rằngtôi đã sẵn sàng chết chưa. Rồi tôi lại cảm thấy ý nghĩ rằng tôi chưa sẵn sàng. Tình thương doánh sáng tỏara không thể tưởng tượng khôngthể diễn tả. Ôn lại việc xưa. Rõràng là hìnhánh sángđã biết tường tận cả cuộcđời của người mới chết, nhưng hỏi thế là muốn cho y hồi tưởng lại quá khứ và cho y thấy hoạt cảnh ôn lạiđời y. Ôn lại đây có nghĩa là khiến cho nhớ lại, nhưng không phải là nhớ lại như lúc thường. Một là hoạt cảnh hiện ra nhanh chóng phi thường. Hai là không như người trần nhớ lại theo thứ tự thời gian,đây là nhớ lại tấtcả các việc cùng một lúc. Tuy nhiên ai nấy đều nhận rằng mặc dù sựôn lại diễn tiến nhanh chóng cực độ, nhưng hìnhảnh bày ra trước mắt linh động và xác thực không thể tưởng tượng. Không những hình ảnh mà thôi, tất cả cảm giáccũng đều sống động lại. Hình ánhsáng có vẻ muốn nhấn mạnh vào haiđiểm: Học yêu thương người khác và thâu lượm sự hiểu biết.